Liễu tiên sinh, lúc trước tôi ở Phúc Duyên Trai có nhìn thấy ông ta một vài lần, ông ta cho tôi cảm giác hoàn toàn chính là một cái cây cổ thụ cô độc nhàm chán, ưa thích lải nhải, tính cách có chút cổ quái, cùng Hàn gia còn có chút sâu xa, thậm chí ông ta còn từng chỉ điểm tôi.

Nhưng mà giờ đây, đột nhiên ông ta lại biến thành một nhân vật máu lạnh sát thủ, chỉ cần một cái nhấc tay, thì những hồ nữ kia lập tức sẽ tan xương nát thịt.

Rốt cuộc Nam Cung Phi Yến nhịn không được, thân hình đột nhiên lướt ra khỏi bụi cây, nhoáng lên, tức khắc trên đỉnh đầu trào ra một đoàn sương mù, trong chớp mắt đã biến ảo thành một cửu vĩ bạch hồ, đặt chân lên hư không thanh khiếu một tiếng, tức khắc hấp dẫn mấy người kia chú ý.

Liễu tiên sinh thấy bạch hồ xuất thế, nhẹ buông tay, mấy cái hồ nữ tức khắc ngã xuống dấy lên đầy bụi bặm, ông ta cười lạnh nói.

- Là Thiên Hồ phu nhân sao? Không thể tưởng tượng đúng thật là bà sẽ chạy ra đây đâu đấy.

Nam Cung Phi Yến biến ảo cửu vĩ bạch hồ ngưng lại tại chỗ, mở miệng nói.

- Liễu Vô Ngôn, ông vốn là thượng cổ thanh mộc chi linh, vì sao lại đắm mình trụy lạc, chịu vì người ra roi, làm những việc nhân thần cộng phẫn như ngày hôm nay.

Thanh âm này phiêu phiêu đãng đãng, như ở đám mây, hoàn toàn là một thanh âm xa lạ, tôi vốn tưởng rằng là Nam Cung Phi Yến dùng một tia nguyên thần của Cửu Vĩ Thiên Hồ tới hù dọa người khác, không nghĩ tới nguyên thần này còn có thể nói chuyện.

Liễu tiên sinh híp mắt, nhìn nhìn nguyên thần Thiên Hồ phu nhân, mặt vô biểu tình mà nói.

- Tôi chỉ là thuận theo Thiên Đạo mà thôi, Yến phu nhân, chúng tôi cũng có mấy trăm năm không gặp, ít nói lời dông dài, hiện tại chỉ cần bà giao ra nước mắt Thiên Hồ, tôi liền lập tức rút lui khỏi Hồ cốc, những tộc nhân bị thương, chúng tôi sẽ tới chữa trị thật tốt.

“Thiên Hồ phu nhân” nói.

- Vớ vẩn, ông khinh Hồ cốc, giết tộc nhân của tôi, cứ thế nhẹ nhàng mà muốn bỏ qua chuyện này hay sao, tôi hỏi ông, người bị thương ông có bản lĩnh chữa trị hết, còn những người tử nạn, ông có khả năng hồi sinh hay sao?

Liễu tiên sinh nhàn nhạt nói.

- Nếu như lúc mới bắt đầu bà giao ra nước mắt Thiên Hồ, thì những người đó đã không phải gặp vận rủi như thế, nhưng mà, bây giờ bà tỉnh ngộ vẫn còn kịp.

Thân hình “Thiên Hồ phu nhân” lay động trong luồng bạch quang, nói.

- Tôi đã sớm nói, thế gian không hề có nước mắt Thiên Hồ, thứ kia chẳng qua là do người khác bịa đặt ra mà thôi.

Liễu tiên sinh lắc đầu nói.

- Đều nói Thiên Hồ phu nhân là người thông minh nhất thế gian, tại sao lại không thông suốt như thế, phu nhân, nước mắt của bà, chẳng phải chính là nước mắt Thiên Hồ sao?

Người áo bào tro bên cạnh cũng ha ha cười nói.

- Đúng thế đúng thế, chúng tôi muốn tìm chính là nước mắt Cửu Vĩ Thiên Hồ, mà vừa vặn bà lại chính là Cửu Vĩ Thiên Hồ, bây giờ bà cho chúng tôi vài giọt nước mắt, chẳng phải là được rồi hay sao?

Lần này Liễu tiên sinh không có lên tiếng, biểu hiện đồng ý với những gì người nọ nói, sau một lúc lâu Thiên Hồ phu nhân không nói gì, lúc này mới chậm rãi nói.

- Hay là, các ngươi đã đắc thủ lấy được Luân Hồi Kính sao.

Liễu tiên sinh phất tay một cái, một mặt kính bạc hiện ra ở trước mắt, nói.

- Không sai, bị bà đoán trúng, hiện tại Luân Hồi Kính tới tay, chỉ còn thiếu nước mắt Thiên Hồ, còn có Xương Thiên Sư.

Khi ông ta thốt ra lời này, tôi bỗng nhiên cả kinh, vậy mà Luân Hồi Kính đã ở trong tay của ông ta, hơn nữa nghe ý ông ta nói, ông ta muốn chính là Luân Hồi Kính, nước mắt Thiên Hồ cùng Xương Thiên Sư, ba thứ đồ này.

Ông ta muốn làm cái gì? Hoặc là nói, Phúc Duyên Trai, còn có những người này, bọn họ muốn làm cái gì?

“Thiên Hồ phu nhân” nhìn chằm chằm Luân Hồi Kính trong tay ông ta, nói.

- Liễu tiên sinh quả nhiên là vô cùng mạnh tay, vậy mà lại có thể tự mình ra tay, nói như vậy, Thường gia nhất tộc, đã xong đời?

Liễu tiên sinh hừ nhẹ một tiếng nói.

- Cái con rắn già kia còn tính hiểu chuyện, không để tôi tốn công vô ích, cho nên, tôi cũng để lại bọn họ một mạng, đáng tiếc, ngay cả tên đó còn có thể nhìn thấu, mà bà lại cứ một mực ngoan cố.

“Thiên Hồ phu nhân” ở trong bạch quang, giống như hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói.

- Thiên Hồ nhất tộc, chỉ đổ máu, không đổ lệ, nếu như ông đủ can đảm, thì ở chỗ này, tiêu diệt Thiên Hồ nhất tộc, nhưng mà nếu tôi muốn toàn thân trở ra, bằng ông còn cản không được tôi, chờ ba ngày sau, tôi phải đi đào trơ gốc cái cây rách nát kia của ông, đập nát thụ tâm của ông, cho dù tôi không thể nào chống lại Phúc Duyên Trai, đừng quên tên tuổi năm đó của tôi, cẩn thận các người bị mất đầu đấy.

Ánh mắt bà ta lộ ra khỏi làn sương trắng, dường như xẹt qua từng khuôn mặt có ở nơi này, dường như tất cả những người này đều cảm thấy rùng mình một cái, Liễu tiên sinh cười nói.

- Uy danh của Thiên hồ, tôi đương nhiên nhớ rõ, chỉ là hôm nay tình thế bức bách, cũng không phải do bà hay tôi có thể quyết, Yến phu nhân, Trai chủ có nói, nếu không có nước mắt Thiên Hồ, thiên hồ huyết cũng có thể.

Đột nhiên ông ta hét lớn một tiếng, nhất thời mặt đất run rẩy, ngay sau đó thổ địa rạn nứt, vô số dây leo chui ra từ khe nứt, giương nanh múa vuốt ngăn cản đường đi trước sau của Thiên Hồ phu nhân.

Thiên Hồ phu nhân hừ lạnh một tiếng, đột nhiên bạch quang cất cao, dâng lên giữa không trung, những dây đằng đó giống như linh xà vặn vẹo, lập tức theo lên cao, tốc độ lại không hề chậm hơn Thiên Hồ phu nhân chút nào, trong nháy mắt Thiên Hồ phu nhân bay lên cao mấy chục mét, dây đằng cũng dài ra thêm mấy chục mét, vẫn cứ vây Thiên Hồ phu nhân bên trong đó.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nghe Thiên Hồ phu nhân thanh khiếu một tiếng, bạch quang đột nhiên lăng không quay lại, chỉ một vòng nhẹ nhàng như vậy, vô số dây đằng kia lại đứt gãy, những dây đằng đứt liên tục rơi xuống khỏi không trung, bộ phận còn sót lại vặn vẹo giãy giụa một trận, giống như vô số quá xà đang múa may giữa không trung, dần dần rút lui về mặt đất.

Thiên Hồ phu nhân ở giữa không trung kêu to.

- Cái cây chết bầm kia, ông chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?

Ánh mắt Liễu tiên sinh co rút lại, ngửa đầu nói.

- Xem ra công lực của bà đã khôi phục một ít, thật là phiền toái, các ngươi lưu lại hai cái trông coi Hồ cốc, những người khác cùng ta truy kích Thiên Hồ phu nhân!

Tiếng nói vừa dứt, cả người ông ta tức khắc hóa thành một đoàn lưu quang nghênh không bay lên, vài người còn đứng trên mặt đất đưa mắt nhìn nhau, người áo bào tro nói với Y Thắng.

- Con lưu lại, ta đi.

Nói xong duỗi tay ở trước mặt vẽ ra một cái cửa màu đen, một chân bước vào, người liền biến mất.

A Nam nhìn không trung, ánh mắt co rút lại, cũng nói với Chỉ Chú Sư.

- Tôi đi, ngươi lưu lại.

Ngay sau đó thân mình hắn ta cũng hóa thành một đoàn sương đen, đuổi theo rất xa.

Trên mặt đất trong chớp mắt chỉ còn lại Y Thắng cùng Chỉ Chú Sư, hai người nhìn thoáng qua nhau, lại không có giao lưu, Y Thắng nhìn nhìn mấy cái hồ nữ, tà tà cười nói.

- Thật là đáng tiếc, mỗi người đều đẹp như vậy, chà chà, các người đừng sợ, tôi sẽ không làm các người bị thương, chỉ cần các người ngoan ngoãn…

Anh ta cười ha ha lên, tôi nghe lại cảm thấy một trận ghê tởm, thầm nói gia hỏa này thật không biết xấu hổ, Tiệp Dư phía sau bỗng nhiên thọc thọc tôi nói.

- Chị Phi yến đâu rồi?

Tôi ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, Thiên Hồ phu nhân đã bay đi rất xa, chẳng biết đi đâu, ngay cả Liễu tiên sinh cũng đã không biết đuổi tới nơi nào, thật ra có một đoàn sương đen, phiêu phiêu đãng đãng ở trên không Hồ cốc, phỏng chừng là cái tên A Nam kia.

Tôi lắc lắc đầu, không có lên tiếng, trong lòng lại thầm nghĩ, làm gì có cái gì Thiên Hồ phu nhân, căn bản chính là Nam Cung Phi Yến, chị ấy dẫn địch nhân chạy đi, hẳn là muốn chúng tôi mau chóng cứu người.

Tuy rằng không biết Thiên Hồ phu nhân đến tột cùng ở nơi nào, nhưng chỉ cần cứu những hồ nữ này, chắc chắn là có thể biết được

Một cái Y Thắng, một cái Chỉ Chú Sư, đều là bại tướng dưới tay tôi, nhưng nếu hai người bọn họ đồng thời tiến đến, đúng thật là sẽ khó khăn.

Tôi đang muốn lặng lẽ đi ra ngoài cứu người, Chỉ Chú Sư bỗng nhiên quay đầu lại kêu một tiếng.

- Người nào?

Tôi lắp bắp kinh hãi, cho rằng bị tên này phát hiện, chỉ thấy tên này cho tay vào trước ngực mém ra cái gì đó, sương khói bay mù mịt qua đi, đo là hai cái người đá tướng mạo dữ tợn xuất hiện ở trước mắt.

Tôi thiếu chút nữa cười ra tiếng, phỏng chừng lão tiểu tử này chỉ có chút tiền đồ như thế, nhưng cũng coi như có tiến bộ, trước kia dùng người giấy, dùng người gỗ, lúc này sửa lại dùng cục đá, phỏng chừng là cảm thấy cục đá tương đối rắn chắc, nhưng mà thứ này được làm có chút cẩu thả, người đá khắc chẳng ra cái gì cả, nhìn qua trừ bỏ có cánh tay có chân, trên mặt ngũ quan đều mơ hồ không rõ.

Được rồi, người đá, lúc này xem Phá Tự Phù của tôi có thể đối phó với nó được hay không, tôi ý bảo Tiệp Dư cùng Tiểu Bạch không cần vọng động, tay nhấn mặt đất một cái, đang chuẩn bị nhảy ra, lại thấy hai cái người đá hướng một cái phương hướng khác vọt qua, cánh tay thô tráng múa may, hung tợn ném vào trong không khí.

Tôi tức khắc liền ngây ngẩn cả người, này hai người đá, là bị ngu hả? Đây là đánh ai vậy?

Tôi đang buồn bực, lại thấy không khí chỗ kia vặn vẹo nhộn nhạo một trận, một bóng hình lòe ra, chậm rãi hóa ra hình người, trong miệng hừ lạnh nói.

- Cái tên gia hỏa nhà ngươi cũng có mắt nhìn đấy, thế mà có thể phát hiện cô nãi nãi đây.

Tôi tập trung nhìn vào, người này, người này lại là Nam Cung Phi Yến, tôi lại ngốc lần nữa, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, nghĩ thầm vừa rồi không phải chị ấy dẫn Liễu tiên sinh chạy đuổi theo hay sao, sao nhanh như vậy đã có thể bỏ rơi bọn họ, còn mình thì quay lại đây?

Nam Cung Phi Yến nghiêng đầu nhìn mấy hồ nữ bị thương ở bên kia, quan tâm nói.

- Bọn tỷ muội, như thế nào?

Cái hồ nữ lúc nãy nói chuyện thấy Nam Cung Phi Yến tới, nhất thời trên mặt lộ vẻ kích động, nói.

- Yến cô nương, người không cần quản chúng tôi, mau chút trợ phu nhân rời đi khỏi nơi này.

Nam Cung Phi Yến nhìn nhìn Y Thắng cùng Chỉ Chú Sư, lạnh lùng nói.

- Bọn người các ngươi, cho rằng Hồ cốc dễ tới như thế hay sao, đừng nhìn có người chống lưng cho các ngươi, hôm nay các ngươi tới đây rồi, cũng đừng muốn chạy, bọn tỷ muội, đi!

Nàng quát một tiếng “Đi”, đôi tay nhanh chóng làm một cái thủ thế cổ quái, thân hình vội vàng thối lui, mấy hồ nữu kia đồng thời nhảy ra theo chị ấy, Nam Cung Phi Yến lại biến đổi thủ thế, nhìn trời chỉ tay, trước mặt vụt lên một luồng sương khói, trong chớp mắt đã bao lấy Y Thắng cùng Chỉ Chú Sư, còn có hai cái người đá kia vào bên trong, thân hình chị ấy chợt lóe, rất nhanh đã mang theo mấy cái hồ nữ tới chỗ mà chúng tôi ẩn thân, dồn dập nói với tôi.

- Mau, mẹ chị không thể kéo dài thời gian được lâu nữa, chúng ta mau đuổi theo, hai người kia một chốc một lát là không thể nào thoát khỏi được.

- Cái gì, ngươi nương?

Tôi kinh ngạc nói, vừa rồi cái người bay lên trời kia, chẳng lẽ thật là Thiên Hồ phu nhân?

Đây là có chuyện gì.

Nam Cung Phi Yến nói.

- Không có thời gian nhiều lời, mẹ chị vẫn luôn ẩn thân ở trong một tia nguyên thần của cô ấy, vốn định như vậy sẽ không ai phát giác, nhưng là vừa rồi... Nói sau đi, nhanh đi theo chị.

Chị ấy giữ chặt tôi, giống như là một trận gió lốc chạy sâu vào bên trong cốc …

 

0.08904 sec| 2442.125 kb